Đối với nhiều người Việt Nam hiện nay đánh bạc là cái gì đó xấu xa, nhất là sau những vụ án ầm ĩ liên quan đến hệ thống sòng bạc và đường dây cá độ của những Năm Cam, Khánh “Trắng”, Dung “Hà”…Thế nhưng ở Mỹ đánh bạc lại là một ngành công nghiệp giải trí rất phổ biến. Báo cáo của Ủy ban nghiên cứu chính sách quốc gia về vấn đề đánh bạc của Mỹ (1976) có đoạn: “Đánh bạc là thứ không thể không có. Bất chấp những lời nói và hành động dưới mọi hình thức của cả những người ủng hộ lẫn những người phản đối, đánh bạc là một hoạt động mà đại đa số người dân Mỹ tham gia hoặc ngầm ủng hộ.
Mặc dù một số hoạt động đánh bạc phi pháp vẫn tồn tại, đại đa số các hoạt động đánh bạc ở Hoa Kỳ là công khai và hợp pháp. Tuy không phải bang nào cũng có những khu đánh bạc nổi tiếng khắp thế giới như ở Las Vegas hay Atlantic City nhưng có thể nói hầu hết các bang ở Mỹ đều hợp pháp hóa hoạt động này với mức độ khác nhau. Về mặt kinh tế, đánh bạc có thể coi là mảng quan trọng bậc nhất của ngành công nghiệp giải trí. Năm 1995, doanh thu từ đánh bạc hợp pháp ở Mỹ là hơn 40 tỷ USD, trong khi doanh thu của tất cả các công viên giải trí là 7 tỷ USD, còn doanh thu của các rạp chiếu bóng là 5,5 tỷ. Năm 2006, doanh thu từ đánh bạc lên tới 90 tỷ USD, cung cấp 351,000 việc làm và nộp 5,2 tỷ USD tiền thuế.
1. Florida là tiểu bang nằm giữa vịnh Mexico và Đại Tây Dương, vốn nổi tiếng về du lịch biển. Bên cạnh quả cam, biểu tượng của tiểu bang này còn có cây cọ và cá sấu, nghe qua đã biết nó gắn với biển cả như thế nào. Ngoài thành phố Miami nổi tiếng, Florida có vô số những bãi biển xinh đẹp khác như Sarasota, West Palm, Daytona… với cát trắng mịn, mặt nước xanh biếc và êm đềm, trên cao hải âu bay lượn từng bầy, sẵn sàng sà xuống nếu khách tinh nghịch ném lên không những mẩu vụn bánh mì.
Từ thành phố Orlando, đi về bên trái hay bên phải trước sau gì cũng gặp biển. Sáu giờ chiều thằng em tôi rủ tôi xuống bãi biển Cocoa nằm ven bờ Đại Tây Dương chơi. Đây là bãi biển gần nhất, nó nói, chỉ một tiếng lái xe, bằng Sài Gòn đi Vũng Tàu. Tắm biển gì đi tối hù vậy? Tôi ngạc nhiên. – Không, đi chơi bài. – Chơi bài? Sao không kiếm chỗ gần gần, chạy chi xa lắc vậy? Nó cười khì khì: Nước Mỹ không cho đánh bài trên đất liền. Ai muốn chơi xuống nước mà chơi!
Hóa ra ở các bãi biển Florida, lúc nào cũng có các casino boat đậu rải rác: SunCruz, Big Easy, La Cruise, Sterling… Khách chơi mua vé vô cửa, tàu sẽ chở ra tuốt ngoài biển, cách đất liền khoảng một dặm, neo ở đó, chơi xong chở vô. Thường, mỗi ngày có hai suất: từ 11 giờ sáng đến 4 giờ chiều và từ 7 giờ tối đến 12 giờ khuya. Lúc đầu, chúng tôi tính lên tàu Sterling, to như tòa chung cư, cao 68 feet, dài 440 feet, để chơi cho êm. Chiếc tàu to đùng này chứa được 1.800 khách, có 1.000 máy đánh bài tự động và 50 bàn chơi bài, thôi thì đủ loại: 3 card Poker, Blackjack, Caribbean Stud Poker, Let it Ride… Trừ Roulette là trò chơi quay số, tất cả các kiểu còn lại gọi chung là Poker – trò chơi dựa trên bộ bài Tây 52 lá.
Thằng em quên đường, lái xe vòng vèo một hồi, đến nơi chiếc Sterling đã rục rịch nhổ neo, đành phải chun vô chiếc SunCruz. Chiếc này hai tầng đồ sộ, tuy nhỏ hơn chiếc Sterling, khách vô cửa phải giơ tay để nhân viên bảo vệ kiểm soát, y chang như bước lên máy bay. Tầng dưới là phòng chơi bài tự động, vốn dành cho các bậc cao tuổi, khoái chơi bài nhưng làm biếng học luật chơi, ưa kéo máy cho khỏe, lại được ngồi một mình một máy, không chung đụng với ai. Tầng trên là phòng đặt các bàn chơi bài, dành cho tay chơi thứ thiệt, có hồ lỳ chia bài đàng hoàng. Thằng em hỏi tôi: Anh thích vô phòng nào? Tôi sờ bụng: – Phòng ăn!
2. Phòng ăn và quán rượu nằm ở đuôi tàu. Thằng em bảo tôi: Anh uống ít thôi. Uống nhiều quá, lát nữa nhìn con già ra con đầm thì kẹt. Thiệt ra tôi không phải là người mê cờ bạc, có đi chơi cũng là chơi cho biết. Biết cờ bạc ở Mỹ nó khác cờ bạc ở Việt Nam chỗ nào đặng về nhà còn bốc phét với bạn bè.
Hóa ra nó khác xa lắc xa lơ. Ăn uống no say, tôi leo lên tầng trên, trèo lên gác lửng ngó xuống một hồi, thấy chơi bài kiểu Mỹ dễ ợt, chẳng có chi hấp dẫn. Bài Caribbean Stud Poker chẳng hạn, giống như bài xập xám bên ta nhưng chỉ chơi có một chi. Hồ lỳ chia mỗi người 5 lá, lật ra coi, người nào có đôi lớn thì thắng. Hai đôi thắng một đôi. Ba con thắng hai đôi. Rồi tới xảnh, thùng, cù lũ, tứ quý, thùng phá xảnh, sòng bài ở Mỹ gọi lần lượt là Straight, Flush, Full House, 4 of a Kind, Straight Flush. Các kiểu chơi bài khác cũng vậy, đứng ngoài coi một hai lần là biết ngay cách chơi, đại khái chỉ cần so xem bài nào lớn bài nào nhỏ rồi phân định hơn thua, chứ không “trí tuệ” như bài xập xám hay xì phé ở xứ ta, phải động não đến móp xọp cái đầu.
Bữa đó tôi chơi từ 7 giờ tối đến 11 giờ khuya, chủ yếu là đánh cò con, thua 50 đô, đang tính đánh cù cưa để gỡ, đã nghe thông báo 11g15 tất cả các sòng đều đóng cửa, đành tặc lưỡi đứng lên. Thiệt ra, tuy gọi là thua, nhưng không bằng người ta đánh ráng, tính số bia rượu được phục vụ miễn phí ngay tại bàn suốt bốn tiếng đồng hồ có khi huề vốn không chừng. Thằng em vỗ vai tôi: Đánh bốn tiếng đồng hồ ở SunCruz mà chỉ thua có 50 đô có thể coi là hân hoan thắng lợi trở về. Tôi nhăn nhó: Nhưng bài ở đây chơi chán phèo, không gay cấn, hồi hộp gì hết. Thằng em vuốt tóc: Ngay “kinh đô cờ bạc thế giới” Las Vegas cũng thế thôi, lòng vòng cũng mấy kiểu này hà. – Hổng lẽ dân Mỹ đầu óc đơn giản vậy sao? – Ấy, họ cố tình bày ra những kiểu chơi “đơn giản” vậy đó chớ. Mục đích của các sòng bạc là thu hút khách, khách càng đông càng tốt, khách chưa biết chơi nhìn qua một lần là chơi được liền. Chứ bày ra những trò phức tạp xập xám, xì phé hay tiến lên như ở xứ mình, khách học cả ngày còn chưa rành, chắc họ sập tiệm sớm.
Thì ra đây là tính toán chiến lược của các sòng bạc. Xây dựng hoạt động trên những trò chơi đơn giản, đó là một cách giúp cho các trò đỏ đen tăng “tính đại chúng” để dễ dàng “phổ cập”, hơn nữa khi cần, họ tuyển hồ lỳ được ngay. Hồ lỳ, tức dealer – người chia bài, trước khi bước chân vào nghề đa số đều không biết gì về cờ bạc, họ xin việc làm ở các sòng bài chỉ là do mưu sinh. Nhưng ngay cả khi họ mù tịt về các món ăn chơi, chỉ cần các bậc thầy chỉ dẫn vài hôm là họ hoàn toàn nắm vững luật chơi và có thể ung dung hành nghề.
3. Bữa ghé Shreveport ở tiểu bang Lousiana – tiểu bang mà Napoleon đã bán cho Mỹ với giá 15 triệu đô la vào năm 1803, có thành phố New Orleans đặc Pháp nổi tiếng, tôi thử chui vô mấy sòng bài của người da đỏ, thấy thằng em tôi nói y chang. Luẩn quẩn cũng các kiểu 3 card Poker, Blackjack, Caribbean Stud Poker, Let it Ride… Chỉ khác một điểm, lại là điểm quan trọng nhất: các sòng bài ở Lousiana không nằm trên biển mà ở trên sông. Thằng em tôi bảo: Sông cũng được, miễn là ở trên mặt nước. Tôi kêu thằng em lái xe chạy lòng vòng các khu đánh bạc, tới casino nào cũng dòm lom lom phía dưới, có thấy sông nước chi đâu. Cũng có cái de ra sông thiệt, nhưng có cái chỉ de cái đít ra có… một phần mười. Thậm chí, nhiều casino chẳng thèm sông suối chi cho mệt. Sòng bạc xây ngay giữa đất liền, xong đào cái ao nhỏ xíu phía dưới, kêu con nít múc nước đổ vô. Cảnh sát hỏi, đáp “Bộ tụi mày đui hay sao mà không thấy sòng bài của tao nằm ở trên… mặt nước”. Cảnh sát cười méo xẹo “Tụi bay mánh quá há. Được rồi, tao sẽ ráng đi ngang qua đây mỗi ngày, bữa nào cái ao tụi bay cạn mà tụi bay chưa kịp múc nước đổ vô, tao phạt sói trán ráng chịu à”. Tôi cười khoái trá, nói với thằng em: “Cái này ở Việt Nam kêu là lách luật!”.
Thằng em tôi nói: Cảnh sát Mỹ muốn phạt mấy cha mánh mung này dễ ợt. Nhưng họ không đụng vô. Chẳng qua gần đây người Mỹ dành nhiều ưu đãi cho người da đỏ, tổ tiên của vùng đất này. (Người da đỏ thiệt ra họ đâu có khoái gọi họ là Indians – người Ấn, một nhầm lẫn của Christophe Colomb từ thế kỷ 15, phải gọi họ là Native Americans – người châu Mỹ bản địa thì họ mới khoái). “Người châu Mỹ bản địa” đó bây giờ được đám hậu sinh da trắng dành cho nhiều đặc quyền, trong có có đặc quyền… mở sòng bạc. Thậm chí nghe nói cư dân quận Cam ở tiểu bang California có thể sẽ không cần lái ôtô lặn lội năm, sáu tiếng đồng hồ băng sa mạc để qua Las Vegas đánh bài nữa, vì Garden Grove đang tính cho mở một sòng bài “hoành tráng” ở đây (với các tiệm ăn, khu thương xá và các “sô” giải trí đẳng cấp quốc tế y chang ở “kinh đô cờ bạc” Las Vegas), tất nhiên với sự cộng tác của các nhà đại tư bản ở Las Vegas và đặc biệt là với cộng đồng người da đỏ ở San Diego để “hợp pháp hóa” dự án này. Chuyện đó nay chẳng biết đã tới đâu…
Top 10 sòng bạc lớn nhất ở Mỹ, có doanh thu cao nhất
Dưới đây là danh sách top 10 sòng bạc lớn nhất ở Mỹ, dựa theo doanh thu hàng năm của các sòng bạc:
- WinStar World Casino and Resort – Thackerville, Oklahoma
- Foxwoods Resort Casino – Mashantucket, Connecticut
- Mohegan Sun – Uncasville, Connecticut
- The Venetian and The Palazzo – Las Vegas, Nevada
- Bellagio – Las Vegas, Nevada
- MGM Grand – Las Vegas, Nevada
- Borgata Hotel Casino and Spa – Atlantic City, New Jersey
- Caesars Palace – Las Vegas, Nevada
- Mandalay Bay Resort and Casino – Las Vegas, Nevada
- ARIA Resort and Casino – Las Vegas, Nevada
Lưu ý: danh sách này có thể thay đổi theo thời gian và phụ thuộc vào nhiều yếu tố khác nhau, bao gồm doanh thu, số lượng khách hàng, các cơ sở vật chất và dịch vụ khác.
Theo tienlenmiennam